Chương 5

Vô Lại Kim Tiên

12.554 chữ

22-03-2023

"Bang!..." Đại sảnh lập tức nổ ra tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Vài người có kinh nghiệm trong chuyện này đã ném bỏ thức ăn chưa dùng xong, vội vàng rút xuống lầu. Những người chậm hiểu hơn cũng mau chóng rút lui sau khi biết được sắp có chuyện không hay diễn ra.

Chỉ có những người dám ăn tim gấu gan hùm mới dám ở lại chuẩn bị tận mắt chứng kiến chuyện gì sắp xảy ra. Lão bản tội nghiệp trước tình cảnh ấy cũng xỉu ngay lập tức.

Lâm Phong nghe tiếng quay lại nhìn, thấy có nhiều người đang ngồi ở một bàn lớn trong đại sảnh. Phía chính diện của hắn là một nam nhân mặt mũi đáng ghờm kèm theo bên là một mỹ nữ vô cùng hấp dẫn. Hai bên tả hữu của họ hiện có hai hàng dong binh dung mạo nghiêm trọng, vừa có chiến sĩ vừa có ma pháp sư.

Người phát thoại hiển nhiên chính là nam nhân xấu xí ngồi cạnh mỷ nữ đó, nhìn nét mặt âm trầm không hiện biểu tình gì.

Mỹ nữ đó vẻ ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt hình hạt bí, mắt hình hạt dưa, hai hàng mi cong chạy dài đến tóc, che đậy đôi mắt sáng lóng lánh như nước mùa thu, khiến Lâm Phong nhìn đến phát ngốc.

Đến thế giới này được một năm rồi, hắn ở tại đế đô này cũng nhìn không ít những quý phụ hữu danh cùng nhiều tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng nữ nhân có phiêu lượng như thế này là lần đầu hắn thấy được, vẻ đoan trang hiền thục hiển lộ ra ngoài có thể con tim của bất kỳ nam nhân nào cũng động đậy hết.

Không riêng gì Lâm Phong, vị tiểu biểu ca Tỉnh Thái lục miêu cùng Lâm đại, Lâm nhị hai vị hộ vệ cũng mắt trừng miệng há. Tuy nhiên, tư cách "đại ca heo" của Lâm Phong thậm chí còn hơn cái gã đáng ghét kia, nên cũng mắng lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, coi chừng lão tử móc con mắt chó của ngươi à!"

Mỹ nữ đó khẽ cau mày, hiển nhiên rất là rất không bằng lòng mục quang có tính cực kỳ "xâm lược" của cậu nhóc Lâm Phong.

Lâm Phong sau khi chửi rủa thậm tệ nam nhân xấu xí, hai mắt liếc nhìn mỹ nữ một cái, rồi di khai mục quang sang nam nhân xấu xí, tiếp tục cất giọng không tốt lành gì: "Nhà nào thả chó chạy rong cắn bừa ở đây thế?"

Sau đó, hắn liền quay đầu lớn tiếng phân phó Lâm Đại ở bên cạnh: "Truyền lời của ta, nhà nào thả chó mau đến Khoái Hoạt Lâu, bảo gia chủ của chúng gặp ta ngay lập tức, nếu không trước khi trời tối, hoàng gia cấm vệ quân đoàn sẽ tự thân đưa chúng trở về!"

Lâm Đại hiểu ý lập tức ứng thanh chạy ngay đi, nhưng chỉ thoáng chốc đã quay lại.

Nam nhân xấu xí vô cùng tức giận, vừa định phát hỏa, chợt thấy mỹ nữ khẽ nháy mắt làm hiệu, sau đó như nghĩ ra chuyện gì, liền khẽ mở bờ môi đào, cất lên một âm điệu du dương vô cùng dễ nghe giống như thần âm truyền từ thinh không xuống: "Khải Thụy Tư, chúng ta cần tránh thị phi, ngươi ngồi xuống trước đi!"

Người được gọi là Khải Thụy Tư chính là nam nhân xấu xí đó. Hắn dường như không để tâm đến lời mỹ nữ nói, giận dữ quát lại: "Khải Lâm Na, tỷ quá nhút nhát. Cái thứ tiểu tạp chủng này dám chửi đệ là dã cẩu. Không được, đệ tuyệt đối không tha cho nó!"

"Mẹ nó, ông trời ạ!" Lâm Phong phừng giận, cha mẹ tổ tiên mấy chục đời là ai hắn không hề biết, bây giờ trở thành tam thiếu gia của Lâm Gia, có được mẹ cha yêu thương như vậy khó biết chừng nào, nên cái mà hắn hận nhất chính là có người chửi người nhà hay động tới cha mẹ hắn.

Cái tên tạp chủng chết tiệt này dám nguyền rủa mẫu thân hắn bất trinh. Lâm Phong sao lại có thể chịu được chứ? Trước đây Tỉnh Thái Tứ miêu dám chửi hắn một câu, rốt cuộc đã bị hắn lấy tiểu mệnh. Dù cho là hoàng đế lão nhân cũng không dám chửi hắn là tạp chủng. Lâm Phong giờ nếu không tìm được biện pháp chặt đứt đầu chó của hắn, thì cũng đá vỡ hòn bi của hắn. Cái tên nam nhân xấu xí này dám phạm cái tội mà ngay cả lão hoàng đế cũng chẳng dám. Lâm Phong đầu bốc hỏa tam trượng, quay đầu lạnh lùng phân phó: "Lâm Đại, Lâm Nhị, trước hết cắt lưỡi hắn xuống cho ta!"

Hai tên hộ vệ ứng thanh phóng tới ngay lập tức.

"Tranh lời hơn thua, công tử hà tất phải động nộ!" Nam nhân xấu xí cùng các vị dong binh chuẩn bị bước vào cuộc động thủ, liền bị Khải Lâm Na ngăn trở.

Khải Lâm Na lại dùng thanh âm nhu mĩ động tai của nàng nói với Lâm Phong: "Ta cùng đệ đệ của ta Khải Thụy Tư đối với công tử có điều không phải, chỉ mong mọi người ai cũng giữ lại cho mình chút thể diện, được chăng?"

"Nói nghe hay lắm!" Lâm Phong trỏ nam nhân tên Khải Thụy Tư lạnh lùng nói: "Dám chởi người nhà ta, ngay cả thiên hoàng lão tử ta cũng còn dám giết nửa à, hắn là cái thá gì!" Dứt lời liền giận dữ nhìn Lâm Đại và Lâm Nhị hét: "Ai cho các ngươi dừng, cắt lưỡi chó của nó xuống cho ta!"

Lâm Đại cùng Lâm Nhị trong lòng phát run, liền ngay lập tức hành động.

Bị Khải Lâm Na trước sau ngăn cản, Khải Thụy Tư cảm thấy phiền nhiễu không còn chịu được, liền rống lên; "Khải Lâm Na, tỷ đứng qua một bên, đệ nhất định giáo huấn cái tên tiểu tạp chủng không biết trời cao đất dày là gì này!"

Khải Lâm Na thấy không thể ngăn được, liền ngầm thở dài, niệm một vài câu chú ngữ, bạch quang liền thiểm động, lập tức trên người mỗi bọn chúng đều hiện lên một luồng quang minh phòng ngự cấp sáu. Quả nhiên nàng chính là một quang minh pháp sư cấp bậc cũng khá cao đấy!

Lập tức, nhân mã hai bên tụ lại thành một đám gầm nghè nhau.

Lâm Phong lạnh lùng bàng quan, đối phương có tám người, ngoại trừ Khải Lâm Na phóng ra một đạo quang minh hộ thuẫn đứng quan chiến một bên, còn lại bảy người phân thành hai nhóm đối địch với Lâm Đại và Lâm Nhị.

Chỉ cần nhìn qua cũng hiểu những dong binh này tuy thế lực không yếu, nhưng thật lực chỉ ở hàng kiếm sĩ, trong khi đó Lâm Đại và Lâm Nhị vốn được Lâm gia bồi dưỡng từ nhỏ mà thành, đều có thực lực ở hàng đại kiếm sĩ, chỉ sút kém so với kiếm thần một chút, do đó những tên dong binh này không phải là đối thủ, bị sát chiêu đẩy lùi liên tục. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chỉ là nhờ chủ nhân Khải Lâm Na phóng ra luồng quang minh hộ thuẫn cấp sáu nên mấy tên dong binh đó mới tạm thời ngăn trở được Lâm Đại và Lâm Nhị, tuy nhiên tình trạng này không tiếp diễn được lâu.

"Có chuyện gì từ từ nói, hà tất phải đẩy nhau đến chỗ sinh tử!" Khải Lâm Na đứng bên cạnh quan chiến thấy không thể chi trì được lâu, liền nhăn tít hàng chân mày đẹp, nhìn Lâm Phong thăm dò: "Vị công tử này, xin thỉnh công tử có thể bỏ qua được không?"

"Bỏ qua?" Lâm Phong cười ha ha hỏi lại, sau đó sầm mặt xuống lạnh lùng bảo: "Muốn ta bỏ qua cho cái thứ rác rưởi này à? Trừ phi ngươi đền cho ta trâu đẹp ngựa đẹp, còn không thì miễn bàn!"

Sắc mặt Khải Lâm Na khẽ trầm, vừa định phát tiết, nhưng rốt cuộc chỉ thở dài, không nói lời nào, sắc diện ẩn chứa chút gì đó ưu thương, hiển nhiên nàng tự biết, nếu nàng tự mình xuất thủ cũng không thể vản hồn chiến cục.

"Ha – ha, biết chắc là ngươi sẽ không đáp ứng, vậy đừng trách ta không khách khí nhé!" Lâm Phong cười ha ha, vừa định tự mình xuất thủ, chợt nghe ở bên ngoài vọng đến một trận binh hoang mã loạn, tiếp đó là một đại đội thành vệ binh trùng trùng kéo đến, đầu lĩnh của chúng lớn tiếng quát: "Tất cả dừng lại cho ta! Là ai mà dám cả gan sanh sự tại đế đô này, bắt chúng hết cho ta!"

"Lâm Hải ca, huynh đến rất đúng lúc, huynh mau bắt hết bọn gian tế này cho đệ!" Lâm Phong quay đầu nhìn, chính là hôm nay Lâm Hải đang phiên tuần hành nghe tiếng đả đấu mà tới, lập tức tự thân ra mặt lớn tiếng nói chuyện với Lâm Hải.

Lâm hải thấy đó chính là Tam thiếu gia, không khỏi mĩm cười nói: "Huynh còn tưởng ai ở đây sinh sự, thì ra chính là tiểu tam đang bắt gian tế!" Tiếp đó quay đầu quát lớn: "Bắt toàn bộ bọn chúng cho ta!" Sau đó liền dẫn đầu thành vệ binh áp tới.

"Đừng có đả thương vị mỹ nữ đó, còn lại thì giết cũng không sao!" Lâm Phong hét lớn.

"Hiểu rồi, huynh làm sao động thủ với nữ nhân của tiểu tam được chứ!" Lâm Hải quay đầu cười ha ha, rồi lăn xả vào vòng đấu.

Sắc mặt Khải Lâm Na băng lãnh, nhưng không hề có chút sợ sệt nào.

Lúc này, sau khi toàn bộ người thường bên trong Khoái Họat Lâu thấy thành vệ binh đến đều cút hết, Lâm Phong lúc này khí tức cũng tiêu bớt phần lớn, tự nói với mình: "Nữ nhân xinh đẹp như thế này lần đầu tiên lão tử nhìn thấy, nếu không thưởng thức thì không phải với chính mình!"

Liền đắc ý cười nói với Khải Lâm Na: "Nàng nghĩ thế nào, một là chịu làm nữ nhân của bổn thiếu gia, hai là để cho đệ đệ rác rưởi của nàng chịu giam 9999 ngày, bị móc mắt, cắt lưỡi và mũi, chặt chân để hắn thành một bối tử sống trên trần thế, nàng nghe rõ không? Bổn thiếu gia họ Lâm tên Phong, hiện tại cho nàng một khắc thời gian để suy nghĩ!"

Sắc mặt Khải Lâm na tái mét, thở dài một tiếng rồi nói: "Nguyên chính là Lâm gia Tam thiếu gia, đây quả là một chuyện hiểu lầm đáng tiếc!"

Lâm Phong thóa mạ: "Đừng có nói lời thừa với ta. Chính là đệ đệ của nàng tự mình muốn tìm lấy cái chết!"

Lúc này, thành vệ binh dũng mãnh đã nhất loạt cầm trụ toàn bộ bảy tên ngoan cố còn lại. Lâm Hải sau đó bước lại nói: "Tiêu tam, đệ tính xử trí sao với mấy người này?"

Lâm Phong phất tiểu thủ bảo: "Toàn bộ áp về phủ quan, đánh mỗi người một trăm roi ngựa, sau đó chờ ta về từ từ xử trí!"

"Ngươi dám?" Hán tử xấu xí quát bảo: "Ngươi biết ta là ai không, đại ca ta là..."

"Câm miệng!" Khải Lâm Na đột nhiên giận dữ quát chìm: "Tên ngốc, ngươi còn muốn gây họa nữa sao?"

Khải Thụy Tư cũng giận dữ cãi lại: "Sợ gì chứ, chúng ta là Vinh Dự Dong Binh Đoàn nào có sợ ai, Lâm gia của chúng bất quá là con chó săn của Lạc Nhật đế quốc, Tạp đặc bệ hạ vốn đã đáp ứng đại ca phong tỷ làm hoàng hậu, tỷ còn sợ gì!" Khải Lâm Na thở dài một tiếng, mím miệng không nói gì nữa.

"Ha ha, ý tứ hay!" Lâm Phong không thèm giận cười đáp: "Nguyên lai là dong binh đoàn đệ nhất vinh dự bài danh, cũng có giá trị đó chứ!" Sau đó quay sang Khải Lâm Na cười ha ha bảo: "Nguyên nàng là người khiến cho hôn quân của Thần Vũ đế quốc thần hồn điên đảo, Thiên Hoa Thánh Nữ Khải Lâm Na, ha ha ha!"

Lâm Phong đã nghe qua về việc hào xưng đại lục bài hành đệ nhất vinh dự Dong binh đoàn. Đó là vì dong binh đoàn có thật lực hùng mạnh bậc nhất ở đại lục, là lực lượng quân sự chi trì cho Thần Vũ Đế quốc. Đó cũng có thể là vì hôn quân Tạp Đặc của Thần Vũ đế quốc si mê Thiên Hoa Thánh nữ Khải Lâm na của dong binh đoàn.

Cười lớn ba tiếng, Lâm Phong đột nhiên sầm mặt bảo; "Bất quá, vì ngươi đã đến địa bàn của ta, nhất thiết phải theo quy củ của ta. Dù cho cái lão hôn quân Tạp Đặc có mang kỵ binh đến đây cứu ngươi, bổn thiếu gia cũng trước là cắt cái đầu chó của hắn xuống, sau đó là đạp nát hai cái trứng chó dưới quần của hắn, toàn bộ cho đi đứt hết!"

"Chậm đã!" Một giọng truyền đến, chính là từ thành ngoại có khoảng 10 tên dong binh đang tiến vào. Dẫn đầu là một đại hán mặc kim khôi kim giáp, anh vũ bất phàm, cử động tay chân mỗi thứ đều lộ khí độ trầm ổn. So ra, những nam nhân ở tại đương trường không thể nào sánh bằng. Đối với riêng Lâm Phong, đại hán đó gây ấn tượng là ngay cả đến Phan An [Chú thích 1]cũng nhượng cho y mấy phần. Điều này làm cho Lâm Phong chẳng thoải mái tí nào.

Nam tử đó đạp bộ tiến lên, trước là quét mắt nhìn xung quanh, sau là hướng Khải Lâm Na hỏi: "Khải Lâm Na, có chuyện gì thế?"

Khải Lâm Na nhìn Lâm Phong, thở dài đáp: "Khải Thụy Tư cùng vị Lâm tam công tử này phát sinh hiểu lầm!"

Đang bị Lâm Đại áp trụ, Khải Thụy Tư không nhịn được la lớn: "Đại ca, huynh đừng nghe tỷ ấy, chính là tiểu tử muốn gây huyện với chúng ta!"

Người ấy nghe thế liền biến sắc, hướng Lâm Phong hành lễ nói: "Nguyên chính là Lâm tam công tử, thất kính! Ta là Vinh dự dong binh đoàn đoàn trưởng Khải Lực Tây. Hiện tại ta đại biểu cho đệ đệ của mình xin lỗi công tử, hy vọng Tam công tử đại lượng tha cho tội bất kính của hắn!"

Lâm Phong nhìn thấy phong độ vũ sĩ tiêu sái của y, không hiểu sao hắn có ý nghĩ tên hán tử này có chút gì đó của một tên đầy nước mắt cá sấu. Hơn nữa, hắn lại trước hết đem thân phận mình nói huỵt tẹt ra, rõ ràng là có ý tứ uy hiếp. Lâm Phong có trí lực hơn hẳn một đứa bé mười hai tuổi, sao lại không nghe ra điều đó? Do đó liền lạnh lùng đáp: "Vinh dự dong binh đòan thật là lợi hại haa? Lão tử chưa bao giờ nghe qua!"

Khải Lực Tây nghe thế liền biến sắc, trầm giọng nói: "Vinh Dự Dong Binh đoàn tuy không phải là đối thủ của Thiết Huyết quân đoàn, nhưng cũng không sợ bất kỳ quân đội nào ở đại lục, chắc là các hạ coi Vinh dự Dong binh đoàn không xứng?"

"Ha ha!" Lâm Phong cười nộ phản bác, đáp: "Nếu ta là ngươi, trong tình huống này ta nhất định sẽ ủy khúc cầu toàn, nhưng rất tiếc ngươi lại là thứ ngu xuẩn, lại bày ra cái trò phong độ kỵ sĩ đầy hư ngụy. Bản thân ngươi đem thân muội muội của mình đổi lấy vinh hoa phú quý, chỉ đáng là kẻ tiểu nhân tỉ bỉ chứ chẳng xứng làm kỵ sĩ!" Sau đó hét lớn: "Bắt hết chúng cho ta, nếu phản kháng thì cứ giết miễn bàn!"

[1] Chú thích của người dịch: Phan An – Tống Ngọc là những người nổi tiếng đẹp trai vào thời xưa ở Trung Quốc.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!